MƯA ĐÀ LẠT
Trần Thanh Hoài
Lâu không viết gì cho Phù Đổng FC, thấy mình áy náy thế nào. Từ dạo sa vào vụ học Anh văn bằng 2, làm cho việc ra sân cùng chiến hữu Phù Đổng rất khó khăn. Chiều nay, ngồi ngắm mưa Đà Lạt, thấy lòng thấp thỏm như chờ đợi điều gì xa vắng. Tựa như Trịnh Công Sơn “buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua”. Keke.
Phải nói, mưa Đà Lạt có cái gì đó đặc biệt, không ồn ào như mưa Sài Gòn, hay dai dẵng như ở Huế. Mưa Đà Lạt trong veo trong từng giọt, mang cả hơi thở nồng nàn của hoa Tường Vy đãi đằng theo bước chân của kẻ viễn du.
Ngắm mưa Đà Lạt, không thấy buồn, mà chỉ thấy nhớ. Nhớ thời niên thiếu tắm mưa, về bị mẹ đánh roi, vâng dạ, con không tái phạm, hôm sau mưa… tắm tiếp. Giờ thèm được vậy, còn đâu ?
Mưa Đà Lạt trôi trên hàng thông, vắt ngang hàng Sa mu vây quanh Hồ Xuân Hương lộng gió. Có hôm mưa nửa mặt hồ, mặt hồ kia vẫn nắng, thấy thành phố như hồng lên trong mưa.
Mưa Đà Lạt réo rắt, thong dong, lũ lượt khoe tiếng đàn trời, mưa làm lữ khách cháy lòng trong mùi thoảng qua của chiếc bánh xèo của bà già Huế bán bên Cầu ông Đạo. Tôi từng biết “Phước khùng” Đà Lạt (MPK) có bài hát về mưa Đà Lạt rất hay, nhưng nghe qua vẫn cứ thấy thiếu gì đó, nói không được.
Nếu như cuộc đời này chỉ có nắng không thì sao nhỉ ? chắc là vắng vẻ lắm, không có mưa, trái đất này sẽ ra sao ? Đà Lạt không có mưa, mặt đường không ẩm ướt, con dốc đầu ngõ khô rang, quăn queo như xác con tằm đã lột xác. Có cái gì đó thô ráp, đứt quãng, cạn kiệt trong trí não của mình. Còn đâu cảm xúc khi ngồi bên ly cà phê ngắm mưa rớt ngoài song cửa? Hạnh phúc ngắm mưa, hạnh phúc khi chờ ngày nắng lên tươi mới như cô dâu náo nức chờ ngày viên mãn với lễ cưới, dù biết đoạn đường vừa đi qua chỉ là rất ngắn và mong manh.
Mưa tháng Tám, mong manh, mưa tìm kiếm ngọn nguồn để về nơi hội tụ. Mưa nhắc ta về năm tháng dạn dày đang qua đi theo chiều mưa cuộn mình trên tháp cổ bâng bâng khuâng. Một góc mưa Đà Lạt mang theo nỗi niềm của kẻ phiêu bồng.
Giọt mưa như quả bóng mà chiến hữu Phù Đổng đá vội lên trời, mang theo quang ảnh trong veo của đời sống thường nhật mà lắm khi ta vô tình để cuốn trôi theo dòng chảy bất tận của vô thường.
Mưa Đà Lạt đang về. Chiều bổng xôn xao như hát ./.