Dạ khúc cho tình nhân
Trần Thanh Hoài
Chủ nhiệm CLB
Dạo này lu bu quá, không viết được dòng nào cho CLB, làm cậu Trung (Tờrung) “đánh tiếng mãi”, anh ơi, sao lâu rồi…… này, nọ. Nghĩ mãi, không biết viết cái chi. Mấy hôm rày, đi đá bóng làm quân Xanh cho cậu Tường và Vũ gái chuẩn bị thi thố gì đó, đá hoài không vô, chán ”như con gián”. Sáng nay, Đà Lạt ấp ủng, không nắng, không mưa. Chợt thèm một cơn mưa dầm thật dài, đủ đầy, cho hồn mình lắng xuống. Chợt nhớ, tối qua đi lượm trái bóng cho đội khác bị rơi xuống đường mương, sao thấy đời sống nhiều lúc cũng giống quả bóng, lạ. Thì đó, nếu quả bóng rớt vào khung thành của đối phương “gọi là bàn thắng vàng” nếu rớt vào khung thành của cậu Huy nhà mình, cậu la, sao “đốt nhà” vậy trời và thế là…quả bóng trở thành tội đồ cùng với kẻ đã đá nó không đúng hướng. Và, giờ rớt xuống mương, lấm lem, ẩm ướt, nó chẳng ra ... trái bóng nữa. Đời sống của một con người có khi cũng như thế, vinh quang, tủi hổ, cô đơn, đớn đau. Mênh mang bên tai câu hát “có yêu nhau ngọt ngào tìm nhau” , Quang Dũng hát bài ni thấm thật, nhí nhẳng cùng câu hát, quẩn quanh cùng trái bóng, Câu lạc bộ có thêm một cậu mới xin vào, đang tập sự, và cũng vừa tiễn đưa một cậu giáo viên ra đi khỏi câu lạc bộ vì, nói như cậu Trung là đá bóng “để hoàn thiện nhân cách” mà anh ta thì cho rằng đá bóng chỉ là “đá bóng”. Và thế là, “em về tinh khôi nhé”.
Anh em CLB uống rượu cần tại lễ hội văn hóa dân tộc ngày 30/4/2010
Cũng lạ, dạo ni, thấy “tay” Phong (Phong lao) hay ra và tập nghiêm túc tợn, không biết “ảnh” đang nghĩ cái chi hè ? Đến - đi, sống - chết, vui - buồn, vân vân và vân vân là các “cặp phạm trù triết học” không nỡ chia lìa nhau. Đi đá bóng mà nghe mãi vụ tai nạn giao thông của ông phường 5 chi đó, thấy mà ….thương mình, may mà…, cũng có bữa….hì,. Thôi ta cứ đi đá bóng cho nó… chắc anh em nhẩy.
Phù Đồng PC vẫn cứ “thẳng thớm” như ngày nào và luôn thế. Anh em rảnh, nghe lại Dạ Khúc cho Tình nhân, hay đáo để, nhất là anh em nào có …. tí phấn khởi, nghe càng “nhức”.
Cuối tháng tư, mùa kỷ niệm giải phóng đang cận kề, người ta nháo nhào đi “búc” khách sạn tùm lum hết, thế mà chiều thứ 3, 5, 7 chiến hữu Phù Đổng FC vẫn cứ giày vớ ra sân, mặt mày tỉnh khô, coi đời như con gián, mấy cha ni bị thần kinh không vậy ta ? Không đời nào, chúng tớ là Phù Đổng FC, đá bóng để .. vui. Mà niềm vui thì hữu hạn như đời sống, nên ta phải chắt chiu thôi. /.